NƠI ĐÂY – CÓ ÂM NHẠC, CÓ NIỀM VUI, LẠI CÒN CÓ CẢ EM..!!

Tình cờ ghé Say Acoustic qua lời giới thiệu của đám bạn chơi chung, tôi khá bất ngờ khi đặt chân vào quán, không gian cổ điển, treo khá nhiều đàn guitar các loại.

Hôm đó, tôi ghé quán một mình vì tâm trạng đang không được thoải mái, order nước dưới quầy sau đó được nhân viên hướng dẫn lên tầng 1. Quán set up chổ ngồi cho khách đã book bàn, khách chưa book bàn đi riêng lẻ như tôi sẽ được sắp xếp ngồi ghép với một vài khách khác vì không có bàn riêng cho một người. Tôi được ngồi bàn kế cuối, có thể quan sát được gần như toàn bộ không gian quán. Tầm 30’ sau có bạn nhân viên lên nói nhỏ phía sau:

“Dạ anh ơi, cho em xin phép ghép 1 khách đi lẻ vào ngồi cùng bàn với anh được không ạ?”

Lúc đó nói thật là có hơi không thoải mái nhưng vì thấy không gian quán cũng hơi nhỏ nên cũng cười trừ rồi ngồi nép vào trong. Và 1’ sau, định mệnh cho tôi gặp em…

Em người nhỏ nhắn, tóc ngắn trên vai, mang áo thun quần jeans rất đơn giản, chỉ lạ là, ánh mắt em khá buồn. Em ngồi bên cạnh, tai đeo tai phone cứ chằm chằm nhìn vào chiếc điện thoại chẳng quan tâm đến người ngồi bên cạnh là tôi L.

20h30, quán bắt đầu đêm nhạc. Anh guitar lên mở đầu đêm nhạc, quán đột nhiên tắt tất cả đèn, e bỗng dưng cũng tắt luôn điện thoại làm tôi ngồi bên mà tim đập nhanh đến nỗi đỏ bừng hết mặt. Không hiểu sao thường ngày tôi cũng là 1 tay chai lì hay chọc phá mấy cô bạn trong lớp mà sao lúc đó lại đơ như cây cơ vậy nữa ^^, chắc là “sét đánh” chăng? Mãi sau này mới biết. màn tắt đèn là do anh guitar kiêm chủ quán nghĩ ra để tạo điểm nhấn và thu hút các vị khách tập trung vào đêm nhạc ngay từ những bài dạo nhạc ban đầu.

Tắt đèn 5’ sau đó sân khấu lên đèn, ánh sáng vàng nhẹ dịu làm không gian trở nên ấm cúng, tôi cũng quên mất tâm trạng tệ hại trước khi đến quán. Quán chơi nhạc rất đa dạng, anh guitar có thể chơi được rất nhiều bài thuộc nhiều thể loại khác nhau, và ca sĩ chính là tất cả những vị khách ngồi trong phòng, ai thèm hát cứ ghi phiếu lên và đợi gọi tên. Thú vị phết!

Đang ngồi chăm chú nhìn khách hát giao lưu trên sân khấu nhưng tâm trí thì đặt bên cạnh, bỗng em đứng lên tiến thẳng về phía sân khấu. Ối, lại còn được nghe em hát nữa chứ, đúng là may mắn kéo đến 1 lần, né cũng không kịp. Hôm đó em hát bài : “Chiều nay không có mưa bay”, em hát cũng khá hay, chỉ có điều ánh mắt buồn da diết, nhìn mà thấy thương cảm. Hát xong, em không xuống liền mà im lặng vài giây….

“Ngày này 2 năm trước, lần đầu tiên em ghé quán và cũng là lần đầu tiên em gặp bạn trai em. Tụi em quen nhau được 2 năm, cũng ngày này – hôm nay, tụi em chọn dừng lại. Sau khi nói lời tạm biệt thì em tạt qua đây, đi trong vô thức chứ không hiểu vì sao lại đến đây nữa, chỉ là thấy khi đến đây, em thấy bình yên hơn”   Em nói với giọng hơi run, nghẹn ngào rồi bỏ mic đi thẳng về chổ ngồi – cạnh tôi.

Em khóc, những giọt nước mắt lăn dài. Tôi nhìn mà thấy xót, tôi lấy điện thoại, bấm vài chữ “Mạnh mẽ lên cô bé” rồi chìa ra trước mặt em, em nhìn rồi gật đầu không đáp. Tầm 22h00 em đứng lên đi về, cảm xúc thôi thúc tôi đuổi theo, xin add facebook của em, với câu từ lủng củng “ Em cho anh xin add facebook, mốt rãnh anh rủ em qua đây nghe nhạc” ^^. Em cũng không chảnh chọe, gật đầu rồi bấm add tôi ngay.

Đêm đó về tôi âm thầm vào fb em. Xem hình và đọc những dòng status em viết, có lẽ em vừa kết thúc 1 chuyện tình khá mệt mõi. Đánh liều inbox em hỏi em đã ngủ chưa, em cũng hình như đang cần người tâm sự, thế là 2 đứa nói chuyện qua fb tới gần sáng. Sau đó là chuỗi ngày nói chuyện qua đt, 1 tháng sau, tôi ngỏ ý mời em cà phê, em lại hẹn đến Say Acoustic, tôi hỏi em vẫn còn nhớ người cũ à, em bảo em thoải mái rồi, chỉ là đến đó em thấy bình yên thôi. Thế là 2 đứa lại hẹn nhau ở đây, lại lẳng lặng ngồi cạnh nhau và lắng nghe những ca khúc từ buồn bã sầu thảm đến sôi động muốn banh nóc.

Cứ vậy, tôi và em thỉnh thoảng lại hẹn nhau đi ăn, xem phim, và ghé nơi đây. Hôm nay, tròn 1 năm tôi tới quán, cũng là 1 năm kể từ ngày tôi gặp em. Các bạn biết tôi vừa làm gì không? ^^

Tôi vừa ngỏ lời tỏ tình với em, tại đây, tại Say Acoustic. Tôi đã lấy hết can đảm để đứng trên sân khấu đó, trước gần 50 con người xa lạ, ngỏ lời với em, muốn em đồng ý làm người yêu của tôi. 1 năm, dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, chỉ là cảm thấy vừa đủ cho một người có thể bỏ lại những tổn thương từ mối tình cũ, mạnh dạn và sẵn sàng cho một mối tình mới. Em hỏi tôi tại sao lại chọn nơi đây để ngỏ lời với em, trong khi ngày này năm trước em đã chia sẻ với mọi người cũng tại vị trí này, rằng em với người cũ cũng gặp và yêu nhau tại đây. Tôi cười không đáp, bởi đơn giản, em thấy đến đây bình yên, thì tôi chọn nơi bình yên để ngỏ lời cùng em, quá khứ qua rồi, tất cả cũng chỉ là hồi tưởng, không đáng phải vấn vương.

Chút tâm sự này, có thể hơi dài dòng, nhưng là những gì tôi muốn nói với nơi đây – Say Acoustic: cảm ơn quán vì đã cho những vị khách như tôi có được nhiều cảm xúc, mệt mõi áp lực hay vui vẻ phấn khởi tôi đều muốn ghé, bởi âm nhạc làm lòng mình bình yên, âm nhạc khiến con người ta thêm năng lượng vào cuộc sống. Và cũng bởi vì, nơi đây là cầu nối cho chuyện tình chúng tôi. Đợi ngày này năm tới, tôi ghé lại và làm 1 điều to lớn hơn nhé ^^

 

 

1 Bình luận

  1. Thiên Ân

    Say là nơi tình yêu bắt đầu cũng là nơi kết thúc một mối tình khắc cốt ghi tâm của tôi. Tôi luôn nhớ mãi ngày ấy, ngày mà tôi trao cho em một chiếc nhẫn cưới, ngày mà tôi hạnh phúc nhất khi có em, ngày mà em hát cho tôi nghe những bản nhạc tôi thích, nhưng trớ trêu thay Chúa đã đưa em đi khỏi vòng tay tôi khi chưa có 1 hạnh phúc trọn vẹn. Tôi nhớ em nhớ giọng hát của em tại Say. Cám ơn em cám ơn Say đã cho tôi những kỷ niệm ngọt ngào ấy, sẽ luôn nhớ mãi<3

VIẾT BÌNH LUẬN CỦA BẠN: